Trong một hẻm phố cổ, cạnh một cung đường hẻo lánh, có một căn nhà nhỏ với cửa sổ mở rộng ra một sân vườn nhỏ. Một cặp bố mẹ và một đứa trẻ con gái, em bé với mắt tròn và tóc vàng tươi, sống yên bình tại đây. Nhưng bất cứ khi nào cánh cửa sổ mở ra sân vườn, một loạt câu chuyện khó chịu và bất an sẽ bắt đầu.

Cái tên của em bé là Linh, và cô ấy có một hàng xóm bất ổn, người lại được gọi là "Công Cấp Bạo Rợ". Cô ấy là một người phụ nữ trung niên, mặc áo sơ mi đen, tóc ngắn và rậm, mắt nhìn rao rác, dáng khí dữ dội. Cô ấy sống ở căn nhà ngay cạnh Linh, và mỗi khi Linh mở cửa sổ sân vườn, Cô Cấp Bạo Rợ sẽ xuất hiện với những câu lời gào thét, nổi giận.

Tít Chơi: Trò Chơi Của Công Cấp Bạo Rợ  第1张

Linh rất thích chơi trò chơi ngoài trời với bố mẹ, nhưng với Cô Cấp Bạo Rợ, những lúc vui chơi trở nên khó chịu. Cô ấy thường gào lên về tiếng hú hút của trẻ em, tiếng cười gai gái, và cả tiếng còi của bố mẹ khiến cô ấy nổi giận. Mỗi khi Linh và gia đình cười hót hết sức, Cô Cấp Bạo Rợ sẽ nổi dậy, bước ra khỏi nhà với tay gậy nắm chặt, gào lên những lời ghen tỵ.

Một hôm nọ, Linh và bố mẹ đặt ra một trò chơi đơn giản: chơi bóng. Trong sân vườn nhỏ, hai người dùng hai chiếc bóng nhỏ để đánh nhau. Linh rất hào hứng với trò chơi, nhưng chưa mấy phút, Cô Cấp Bạo Rợ đã nổi dậy. Cô ấy gào lên lớn tiếng: "Các con khốn kém! Đừng làm tiếng hú hút cho tôi nghe! Chết tiệt!" Linh và bố mẹ nhìn thẳng vào Cô Cấp Bạo Rợ với sắc mặt khó chịu.

Bố mẹ Linh cố gắng để an ủi Cô Cấp Bạo Rợ, nhưng cô ấy không để ý. Cô ấy tiếp tục gào thét, nổi giận. Linh cảm thấy sợ hãi và bối rối. Cô ấy không hiểu tại sao cô ấy phải chịu đựng những lời gào thét và nổi giận của Cô Cấp Bạo Rợ.

Trong một nỗ lực để tránh xa cô ấy, Linh bắt đầu chơi trò chơi "Công Cấp Bạo Rợ". Trò chơi này khá đơn giản: Linh sẽ dùng các vật dụng nhỏ như đũa cây, cây quả để "đánh" Cô C